Sắp đến ngày thi tốt nghiệp rồi. Chỉ còn vài ngày nữa nó phải đối mặt với kì thi quan trọng của cuộc đời cũng như việc nó phải bảo vệ bài khóa luận của nó trước hội đồng. Nó biết áp lực rất lớn nhưng nó vẫn không sao tập trung được, những nỗi buồn chán cứ bao vây lấy nó.
Bây giờ, nó ước ao được làm cô bé nhỏ được ngủ trong khu vườn xanh mát và lộng gió. Nó lại ước ao có ai đó để nó chia sẻ, nhưng xung quanh nó chẳng có ai cả, nếu có thì cũng là một cái gì đó quá xa xăm, hoặc nó cũng chỉ nghe những lời gượng gạo mà thôi. Nó thật sự thấy rất chán, nó biết gia đình nó yêu nó, nó có gia đình là điểm tựa, nhưng nó không thể chạy ngay về nhà mà ôm vào lòng mẹ bởi nó biết như vậy là quá yếu hèn và khi ấy mẹ nó cũng sẽ buồn vì lo lắng cho nó. Nó không có nhiều bạn thân, có chăng thì chẳng ai hiểu nó cả, chẳng có ai muốn lắng nghe tâm sự của nó cả, nó cũng không giận bởi nó biết ai cũng có thế giới của riêng mình. Nó có thể gọi cho chị bạn thân, cho con bạn thân, họ sẵn sàng chia sẻ với nó, nhưng nó biết sẽ vẫn là những câu nói quen thuộc và hơn hết nó không muốn làm phiền ai cả. Sợ làm phiền người khác đã là cái bệnh cố hữu của nó rồi.
Nó ước, có một người đặc biệt đến bên chia sẻ và động viên nó, sẽ mỉm cười mắng nó là đồ ngốc khi nó suy nghĩ nhiều, người ấy sẽ chau mày khi nhìn thấy nó chau mày, sẽ là người đi trước nhưng bàn tay luôn chìa ra sau dẫn dắt nó đi cùng…Nó chờ mãi, chờ mãi mà chẳng thấy.
Một niềm hi vọng cũng vừa được nhen nhóm lên, một người mà nó từng thích đã liên lạc với nó sau một thời gian dài không gặp, nó đã rất vui khi người ta nhắn tin hỏi thăm nó. Thế nhưng niềm tin ấy, đã dập tắt, đã hai ngày nay người ta không nhắn tin nữa, nó đã trông chờ, nó cảm thấy giận, cảm thấy mình như một con ngốc bị trêu đùa. Và nó quyết định sẽ không mong chờ nữa, không trông đợi nữa.
Và giờ đây, nó vẫn sẽ tiếp tục song hành với sự đơn độc trên hành trình mà nó vẫn và đã đi suốt bốn năm qua. Có lẽ nó quá đa cảm, nó quá cứng đầu không nhận ra nhiều điều ý nghĩa đang đợi chờ nó, cũng có thế đây là cuộc sống của nó. Đôi lúc vị cô đơn như ngấm vào nó, nó đã quen với hương vị này. Nhưng một điều mà nó chắc chắn biết nó sẽ không bao giờ bỏ cuộc và nó cũng biết đi đến hết con đường, một ngôi nhà với ánh đèn vàng tỏa ra từ cửa sổ đang đợi chờ nó. Và nó sẽ mỉm cười trong hạnh phúc. Khi ấy nó sẽ tha hồ nằm dài trên chiếc giường thân thuộc, ngửi những mùi hương thân thuộc, nghe những tiếng nói thân thuộc. Với nó, hạnh phúc là thế này đây.